Tôi kéo con lại và tét vào mông nó thì nó lại hét lên với tôi rằng nó là trưởng tộc, là đích tôn của nhà này và tôi không được đánh nó.
Tôi lấy chồng đến nay đã được gần 10 năm. Cuộc hôn nhân của tôi khiến nhiều cô bạn cùng lứa phải ao ước khi tôi có một người chồng thành đạt, hết lòng yêu thương vợ con và là con trai một của gia đình giàu có. Nhưng đổi lại, bố mẹ anh lại là người mang nặng tính chất phong kiến và trọng nam khinh nữ.
Ngày biết tôi mang thai, gia đình chồng hết lòng chăm sóc. Cho đến lúc, đứa con trai ra đời thì cả nhà như vỡ òa trong sung sướng. Người vui mừng và mãn nguyện hơn cả chính là bố mẹ chồng tôi. Ông bà vui đến nỗi đi khoe khắp làng có đứa cháu trai đích tôn nối dõi tông đường.
|
Ảnh minh họa
|
Nhưng khi đứa con trai ngày càng khôn lớn, tôi nhận ra tình yêu thương và cách dạy dỗ cháu của bố mẹ chồng thật vô lý và khiến cho tôi nhiều lúc muốn nổi điên.
Bố mẹ chồng tôi hầu như không cho con trai tôi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Ông bà bảo tôi rằng nó chơi đùa với những đứa trẻ khác nhiều thì sẽ làm nó hư hỏng, tương lai không nên người được.
Thậm chí, nhiều lúc hai vợ chồng tôi muốn đưa nó đi chơi công viên hay về nhà ngoại thì ông bà cũng cấm cản và răn đe. Đã thế, bố chồng tôi còn nhồi nhét vào đầu thằng bé những tư tưởng cổ hủ và định kiến trọng nam khinh nữ.
Hôm ấy tôi vừa đi làm về, vừa vào đến nhà đã thấy con trai bày bừa bộn đồ chơi và kẹo ra sàn nhà. Tôi gọi nó đến bảo nhặt lại và căn dặn nó phải luôn sạch sẽ thì nó lại đứng chống nạnh rồi quát lại tôi. Nó bảo: “Con không dọn dẹp vì đây là nhà của con, con là trưởng cái nhà này”.
Tôi kéo con lại và đánh vào mông nó thì nó lại hét lên với tôi rằng nó là trưởng tộc, là đích tôn của nhà này và tôi không được đánh nó. Tôi chỉ là đàn bà, mà đàn bà thì đi dọn dẹp, nấu cơm chứ không được đánh con.
Tôi không biết ai đã nhồi vào đầu nó cái tư tưởng ra mặt tự đắc và hách dịch mẹ nó khi mới có tí tuổi đầu như vậy. Tôi cố gắng lấy bình tĩnh rồi hỏi nó ai đã dạy nó nói năng hỗn xược như vậy thì nó bảo ông nội dạy nó như thế.
Tôi giật nảy mình, không ngờ bố chồng đã sớm dạy cháu nội độc đoán như vậy. Đã thế nó còn bảo là bà nội nói với nó rằng sau này mọi thứ là của nó hết, nếu tôi sinh con gái thì coi như bỏ đi, còn sinh em trai thì cũng chỉ là con thứ, phải phục tùng anh cả.
Tôi cố giữ bình tĩnh để nói rõ với thằng bé là ông bà nội chỉ nói đùa thôi chứ con không thể nghe theo và bắt chước như vậy được.
Đến chiều tối, khi cả nhà ngồi vào bàn ăn tôi đã mạnh dạn nói hết suy nghĩ của mình về cách giáo dục cháu nội của bố mẹ chồng như vậy là sai. Vì như vậy sẽ tạo cho cháu thói quen khinh thường, lối tự cao tự đại với người khác. Chồng tôi bênh vợ nên đứng về phía tôi, cũng nói với bố mẹ chồng rằng để cháu phát triển bình thường, theo lối hiện đại.
Bố mẹ chồng tôi đã không chịu nghe lời tôi nói mà còn quát mắng vợ chồng tôi thậm tệ. Ông bà còn bảo là dạy cháu như vậy để nó biết quý trọng gia đình và có ý chí phấn đấu khi trưởng thành, còn gánh trách nhiệm của trưởng gia đình.
Tôi không biết là con trai mình có ý thức được việc đó không mà chưa gì nó đã khinh mẹ ruột nó ra mặt. Tôi biết ông bà nội thương nó nhưng thương yêu con trẻ không phải là nhồi nhét vào trẻ nhỏ những tư tưởng phong kiến như vậy.
Tôi lấy hết can đảm để nói với bố mẹ chồng rằng thời đại này không nên có tư tưởng phân biệt chuyện trai hay gái nữa. Vì nhỡ sau này, vợ chồng tôi có sinh con gái thì nó sẽ lên mặt và khinh thường em gái nó. Thế mà, vừa nói dứt câu thì bố chồng tôi bảo tôi hỗn láo và dám cãi lại bố mẹ chồng. Chồng tôi thấy bố mẹ nóng quá nên nháy tôi im lặng, chờ khi khác sẽ từ từ thuyết phục.
Tôi buồn rầu im lặng dọn dẹp xong thì bỏ lên phòng. Tôi không nghĩ mình với bố mẹ chồng lại bất đồng như vậy. Sống với nhau có phải ngày một ngày hai đâu, rồi sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi bố mẹ chồng lại cứ muốn dạy dỗ cháu nội của mình bằng tư tưởng định kiến ấy. Tôi mong những bạn đọc hãy cho tôi một lời khuyên đúng đắn chứ bây giờ tôi thực sự hết cách.